QUÊ NỘI
Lặng lẽ đứng bên đời nghe gió hát
Chiều xa quê văng vẳng tiếng gà trưa
Sao lòng bỗng tự dưng mà khao khát
Được một lần trở lại mái nhà xưa
Luôn nhớ mãi như in con rạch nhỏ
Mỗi lần về lại cứ thích lội mương
Tôm, cua , cá, ngồn ngộn trong chiếc vó
Vớt lên rồi lại thả chúng vì thương
Cây vú sữa nội trồng xa xưa lắm
Tim tím than sao ngọt lịm bờ môi
Dù con chẳng một lần trông thấy nội
Trong tim con người sống mãi, nội ơi !
Trái mít nghệ ruột vàng ươm thơm phức
Mỗi lần ăn con thịt cả phần sơ
Vị ngọt lịm giòn giòn càng ưa thích
Đến bây giờ con vẫn mãi ước mơ
Cây xoài tượng phải dùng sào để hái
Anh em con căng vải đỡ trái rơi
Kỷ niệm ấy muôn đời luôn nhớ mãi
Làm hành trang rong ruổi suốt đường đời
Cây chùm ruột dâu chua rồi lại khế
Hàng dừa xanh soi bóng mát mẹ ngồi
Bao thay đổi giữa dòng đời dâu bể
Mẹ đi rồi di ảnh vẫn cười tươi
Quê nội đó giờ chơ vơ phần mộ
Mẹ cha nằm cùng các bậc tiền nhân
Mỗi năm Tết hoặc khi về cúng giỗ
Nhìn mộ bia lòng cứ mãi rưng rưng
Ninh
Tran
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét